You are not connected. Please login or register

Nhỏ Siêu Quậy...Tôi Yêu Em Mất Rồi chap 3

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

⊹⊱ZenღBi⊰⊹

⊹⊱ZenღBi⊰⊹

chap 3: Đồ đáng ghét! tránh xa tôi ra






Cả 2 như thoát ra khỏi suy nghĩ của mình bởi những tiếng reo hò của đám con gái trong lớp.

-Kent ơi! Chỗ mình còn trống nè!

-Lại chỗ mình đi!

-Anh kent, chỗ em mát lắm nà!
…bla…bla…

Tiếng reo hò của bọn con gái khiến nó bực mình, mặt mày hầm hầm, miệng thầm chửii rủa tụi nó “Đồ mê trai, con khỉ tây âu đó có gì mà hay”. Còn hắn nhìn khuôn mặt khó coi của nó chằm chằm, bất chợt nảy ra ý nghĩ gì đó, hắn quay sang bà cô chủ nhiệm đang la mắng đám học sinh ồn ào, Hắn nở 1 nụ cười “thương mại” nhưng đủ làm cho bà cô hồn lìa khỏi xác, hắn nói:

- Cô, em ngồi gần bạn nữ kia được không.- hắn chỉ tay về phía nó khiến bao con mắt đổ dồn về nó.

- Không được- nó đập mạnh xuống bàn, đứng dậy hét toáng lên.

-hay…hay em ngồi chỗ khác đi.-cô bối rối.

- đúng đó, đừng ngồi gần nhỏ đó- mấy con nhỏ trong lớp la lên.

-Cô~!- hắn xịu mặt xuống buồn bã trông rất đáng “ yêu” ( đúng là giỏi đóng kịch) làm bà cô không thể nào từ chối.

-Roy! Em xê vào trong cho bạn ngồi!- cô gắt nó.

-Không bao giờ- nó dồn hết mọi sự bất bình nhìn cô nói.

-Em không nghe lời giáo viên hả, Tôi báo lại cho cha em bây giờ.

-Bà…cô!- nó tức giận nhưng không dám làm gì bởi nếu cha nó biết rằng nó lại gây chuyện sẽ cho nó về pháp và “cấm cung” luôn.

“ Hừ, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn”nó nghĩ.

-Được rồi, xuống đi- nó gắt.

Hắn vui vẻ bước xuống trong con mắt nuối tiếc của mười mấy nữ sinh cộng thêm ánh mắt hình viên đạn ném về phía nó.

-Đáng ghét, ta sẽ hành hạ ngươi đến chết-nó lầm bầm.Hắn đến bên nó, đưa đôi mắt màu xanh biếc làm say mê lòng người nhìn nó “say đắm”.

“ tiếc quá! Giá như mình trẻ lại 20 tuổi” bà cô tặc lưỡi tiếc nuối quay lên giảng bài.

-Chào bạn, mình là kent witten.

-Không ai hỏi- nó lạnh lùng đáp.

-Rất vui được làm quen- hắn nén cơn tức.

-Không muốn quen, xê ra- nó đáp tỉnh bơ.

-Bạn “cao” thật đó-hắn cười đểu.

-Cậu!- nó nổi đóa- Dám chê tui lùn hả!!

-Ấy! ai nói thế đâu, mình chỉ nói bạn “cao” thôi mà.

-Đúng là đồ khỉ vàng tây âu đáng ghét- nó gằn từng chữ.

-Cậu…tôi không phải khỉ-Hắn mặt nóng bừng bừng vì lần đầu hắn bị xúc phạm, mà lại là con gái mới tức chứ.

-Ủa, tôi có nói cậu à- nó giả ngây- tui nói phong long thôi mà, trúng ai thì trúng.

Lúc này, hắn điên tiết, nhìn nó chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nó:

-Được lắm! Tôi không bỏ qua cho cô đâu, đồ quỷ lùn.

-aaa~! Ngứa tai quá .- Nó ngoáy ngoáy cái tai.

-Tức chết mà- hắn điên lên.

Chẳng còn tâm trí nào mà học nữa,hắn đành nằm úp xuống bàn, suy nghĩ cách đối phó với nó. Hắn chợt nghĩ điều gì đó nên nhắn tin cho người cho thuộc hạ. Nụ cười lại nở trên môi hắn, 1 nụ cười ẩn đầy ác ý.

Reng…reng…
Chuông ra chơi vừa dứt, hàng ngàn học sinh đã đổ ra căntin, Đương nhiên trong đó có nó, hắn cũng bám theo nó không rời bước. Đang chạy trên hành lang, nó chợt thấy chị Rin, anh Jen ,Anh kyo,kan và đương nhiên trong đó có “hoàng tử của nó” .

-Hoàng tử yêuuuu….u..uu…-nó hét lên và chạy tới…

-a! baby yêu dấuuu.u.uu.- Kan cũng la lên và cũng chạy tới…

Nhưng…nó chạy tới và ôm chầm lấy Jun, anh chàng Kan thì…như đóng băng. Còn hắn thì sock nặng.

-ế…sao em lại ôm hắn- kan hét lên.

Bỏ ngoài tai lời hắn nói, nó thì thầm bên tai anh chàng đang bối rối Jun:

-Anh…đi căntin với em đi.

-Anh…anh…nhưng…-Jun nghẹn họng không nói được gì.

Cậu liếc sang anh bạn Jen của mình cầu cứu nhưng xem ra vô vọng xen bực tức bởi cậu bạn thận chí cốt của mình buông ra 1 câu đáng ghét:

-Rốt cuộc mày cũng là hoa đã có chủ rồi, hzaiii~ bye nha. –rồi kéo Rin đi.

“Thằng bạn chik tiệt, tao hận mày, đi chết đi” Jun thầm rủa thằng bạn cảu mình.

Hắn chạy tới, kéo nó ra và hét vào mặt Jun:

-Cô ấy là bạn gái tui, cấm quyến rũ.

-Ế!- nó ngây ra- cái gì cơ chứ- nó đẩy hắn ra- Không có chuyện đó đâu hoàng tử-nó quay sang giải thích.

- Mắc mớ gì em phải giải thích với hắn- hắn kéo tay nó lại.

-à, ờ! Em nên đi với bạn trai đi, anh đi đây- Jun nói rồi bỏ đi, Kyo cũng theo luôn.

-an...ANH…hoàng tử- nó gọi với theo.

Bóng Jun vừa khuất sau vách tường, nó liếc hắn bằng đôi mắt đầy sự căm thù:

-ĐỒ ĐÁNG GHÉT, TRÁNH XA TÔI RA- nó hét vào mặt hắn và bỏ chạy.

-Chik tiệt! tôi có làm cái gì đâu cơ chứ- hắn nói rồi cũng bỏ đi.

Còn kan đứng đơ ra đó, không biết tin vào cái gì nữa, cậu ta lầm bầm:

-Trời ơi là trời…

-Anh bị sao vậy?- Ngọc Vy tới tiết 3 mới lên lớp và nhìn thấy Kan đứng lẩm bẩm 1 mình như bị tự kỷ.

-gì cơ!- Kan giật mình nhìn Vy.

-Anh bị sao mà lầm bầm như bị ma ám thế.- Vy nói

- Ma ám cái đầu cô- Kan gắt.

-Vậy mắc mớ gì đứng lảm nhảm 1 mình vậy hả- Vy bực bội.

-Kệ tui! Đồ nhiều chuyện.

-Ai thèm quan tâm, xí- nói rồi Vy bỏ đi.

-Thiệt tình à- kan hét lên rồi bỏ đi.

.Reng…reng…

Nó lết cái thân mệt mỏi bước vào lớp học. Thấy hắn, nó hét lên:

-aaa~! Đáng ghét quá!!

-Cô có im đi được hay không hả- hắn càm ràm.

-Được! nhưng chừng nào cậu biến đi đã- nó dồn hết tức giận nhìn hắn.

-Vậy cứ la đi, xem như tôi được xem hài miễn phí!

-Cậu dám nói nỗi buồn của tui là hài kịch hả, tên khốn kia.

-Ủa! tôi có nói vậy sao!-hắn nhìn nó, đôi mắt nai thấy sợ.

-Đáng ghét! – nó hét lên rồi lăn ra ngủ cho quên hết sự đời.

-Thiệt tình, đúng là không giống ai- hắn nhìn nó lầm bầm.

Ông thầy Vật Lý bước vào, nhìn thấy nó nằm ngủ ngon lành bèn tới đánh thức:

-Này! Bộ hôm qua em canh trộm hả?- ổng lay nó nói làm cho cả lớp cười rộn lên.

-Biến đi, tên đáng ghét- nó nói mớ khiến cho ông thầy nổi khùng.

-Dậy ngay, ra ngoài đứng mau!

-Thầy gọi cậu ra ngoài kìa, khỉ vàng- nó lay hắn.

-Thầy gọi em đấy, ra ngoài ngay.- ổng gõ thước lên bàn.

Nó lại uể oải bước ra ngoài, “không học càng khỏe” nó nghĩ rồi nhân lúc thầy không để ý ,cúp luôn.

-Đúng là cái đồ tinh thần đi du lịch, bực cả mình.- ổng lầm bầm rồi quay lên bảng.

⊹⊱ZenღBi⊰⊹

⊹⊱ZenღBi⊰⊹

To be Continued...

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết