You are not connected. Please login or register

Nhỏ Siêu Quậy...Tôi Yêu Em Mất Rồi chap 1

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

⊹⊱ZenღBi⊰⊹

⊹⊱ZenღBi⊰⊹

Lịch Hải Lam (Roy):15t, là 1 cô nhóc có thành tích nổi tiếng về kỉ lục siêu quậy, ranh mãnh, ham ăn vặt, lắm chiêu. cha Roy nắm giữ 1 chi nhánh lớn thuộc tập đoàn L.G bên pháp.

***
Hồng Lục Minh (Jun) như đã giới thiệu ở truyện "em là thiên thần hay phù thủy" cho fran thêm vào 1 tí : anh chàng này hết sức cutie và học cực kì giỏi. rất thân thiện nhưng hơi bị rụt rè và trẻ con.

***
Kent Witten 17t Là con trai độc nhất của đối tác làm ăn của cha nó. Đẹp trai, đào hoa, Gă lăng, và có 1 nụ cười say đắm tụi con gái. mục tiêu chính của cậu ta là Roy. Là kẻ bên ngoài như thiên thần bên trong là ác quỷ.(chap 1 chưa xuất hiện đâu.)

đương nhiên vẫn còn 4 nhân vật đi kèm nữa :4 nhân vật trong "em là thiên thần hay phù thủy" đó.
>>>>>>>>>>>>>>><<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Lịch tiểu Du (Rin) 18t. chị họ của Roy. ở truyện này lại là 1 người dễ tính, dễ hoà hợp nhưng vẫn là thủ lĩnh lạnh lùng của blue rose.

***
Âu Lạc Thiên (Jen) 18t, p trai của Rin. ở truyện này thường bận cộng việc cho cha nên ít xuất hiện.

***
Bình Vỹ Huy (Kyo) ,18t bạn của Rin và kan. là người chín chắn nhất trong nhóm.

***Vũ khả Thành (kan) 18t bạn của Rin, thích roy nhưng không xác định được đó là tình yêu hay tình thương dành cho em gái. tính khí hơi trẻ con, luôn nuông chiều roy

<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
nếu các p muốn xem chi tiết các nhân vật thì xin đọc lại truyện "em là thiên thần hay phù thuỷ" nha...^^
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
p của Roy nữa nà
jeremy willen (16t) là 1 cô p mạnh mẽ, cha là thương gia giàu có ở pháp pháp, mẹ là 1 nội trợ xinh đẹp cả 2 người có cô con gái rất ư quậy phá (chơi với Roy không quậy mới lạ).hihi(tên giống con trai nên quậy khác gì con trai)

***
Charlotte henry (16t) là 1 cô bạn mềm yếu, hay khóc , gia đình giàu có không thua kém Jeremy, bố mất sớm ,sống với mẹ, mẹ cô điều hành công ti thời trang lớn nhất nước Pháp.

l
***
Nguyễn Ngọc Vy (17t) học lại 1 năm nên cùng lớp với nó. nhỏ này không ưa roy lắm nhưng không ác và tâm hồn của nhỏ cũng rất con nít. nhà cực kì giàu có nắm giữ 1 tập đoàn lớn thuộc khu vực ĐNA.

.................................................. ..............................................
chap 1: chuyển trường.




Đang ngồi ăn đĩa bánh bích quy sữa thơm ngon, cha Roy đến bên, ngồi xuống chiếc ghế sopha trăng đối diện, cha cô bé cất tiếng nói:

-Tuần sau, con phải chuyển đến yarky học, cha đã làm hồ sơ rồi.

-Cái gì!- Roy bật dậy làm rơi cả miếng bánh ăn giở xuống ghế- Sao con phải chuyển về trường ấy!

-Ngồi xuống- Cha cô nghiêm giọng ra lệnh-Con không có quyền quyết định!

-Never!- Roy hét lên- chẳng phải con học ở đây rất tốt sao, thầy hiệu trưởng cũng chưa bao giờ than trách con một lời nào cả- cô nhóc chu mỏ lên cãi.

-Mày quậy tốt thì có, và toàn tìm cách đe doạ thầy cô thì ai mà dám khiển trách mày.

-Papa yêu quí- Roy khẩn khoản cầu xin- Roy hứa sẽ ngoan mà, nếu con đi thì jeremy, charlotte và các bạn nhớ con lắm.

-Ngoài con bé Jeremy và charlotte thì mấy đứa còn lại toàn bị mày bắt làm thuộc hạ, ta chắc tụi nó mong mày đi lắm đó- cha roy nở 1 nụ cười nửa miệng.

cô nhóc mếu máo:
- Papa thương con...hix...Cho con ở lại đi...hix.

-Nước mắt cá sấu, chỉ giỏi đóng kịch.- cha cô chế giễu.

Tất cả các cách đều không địch nổi cha mình, Roy đành giở chiêu cuối cùng ra.

-Nếu papa quyết bắt con đến đó, con sẽ bỏ nhà đi bụi.

-Ok! cứ đi đi, Ta sai người gom hết bánh kẹo trên thế giới đem đốt hết cho xem.

-Oh no! con sẽ đi mà, Papa đừng tiêu diệt lẽ sống của con chứ...huhu.

(qua phần này mình thay đổi cách gọi Roy là nó nha).....................

Rốt cuộc nó vẫn phải đi Vn. nó ra sân bay pari, Jeremy và charlotte đã có mặt ở đó, một buổi chia tay sảy ra:

-chừng nào p mới về, Roy-charlotte nắm chặt tay cô p của mình mếu máo.

-Thui, cái bà này, Roy nó đi du học xa chứ có đi luôn đâu mà bà khóc dữ zậy- jeremy vỗ lên vai nhỏ bạn an ủi.

-Thui thui mà. cùng lắm là 3 năm thôi, tui vẫn về chơi thường xuyên mà, thôi bye nha, máy bay sắp cất cánh rồi- Nó ôm chầm lấy 2 cô bạn thân ,và bước vào trong .

Bóng nó khuất dần trong dòng người đông đảo, cái dáng nhỏ bé của nó biến mất, để lại 2 cô bạn đang đứng nhìn theo hướng nó đi. máy bay cất cánh. Nó rút chiếc mp3 ra nghe nhạc, 2 mắt nhắm nghiền, tâm hồn như chờ đợi 1 cái gì đó xa lạ. 1 đất nước nó chưa bao giờ đặt chân tới.
.................................................. ...
Khoảng 3h chiều, máy bay hạ cánh. Vừa bước ra khỏi sân bay nó đã trở thành tâm điểm của tất cả mọi người với bộ trang phục “không giống ai”. Bên VN hiện giờ đang là mùa Noel nên cực kì lạnh thế mà nó, 1 cô nhóc tóc ngắn ngang gáy ôm lấy khuôn mặt tròn trĩnh của mình được nhuộm xanh, để mái ngố. Áo len thụng hở vai, tay áo dài đến cổ tay, màu đen. Quần Jean ngắn chưa đến đầu gối màu trắng ôm sát chân cộng thêm chiếc giày boss cổ cao màu đen bóng. Thêm vào đó đó là chiếc balô trắng mang bên vai. Trong ánh mắt mọi người ở đó, nó chẳng khác nào người ngoài hành tinh, đã mang đồ hở cổ hở chân trong mùa lạnh như thế này lại cộng thêm cái màu đen trắng từ trên xuống dưới nữa chứ. Thấy ánh mắt mọi người cứ nhìn mình chằm chằm, nó cố vụt chạy thật nhanh ra xe. Chiếc xe mui trần đen bóng với 3 thanh niên mặc toàn đồ đen rơi vào tầm ngắm của nó. Chạy lại chỗ chiếc xe, nó chưa kịp cất lời thì 3 anh thanh niên đó đồng thanh:

-Chào tiểu thư, mừng tiểu thư trở về.

-ax, thôi được rồi, mau đưa cháu về biết thự đi- Nó giật mình “thiệt tình,đúng là không thích ứng được mà” –cháu mới về đây lần đầu mà mừng trở về cái gì chứ.

-Vâng! Đó là nhiệm vụ của chúng tôi.-cả 3 lại đồng thanh.

-Cháu lên xe đây- “thiệt khiến người ta tổn thọ mà” nó nghĩ bụng trèo lên xe.

Sau 10’ , chiếc xe đáp lại trước căn biệt thư rộng lớn và sang trọng. chưa kịp bấm chuông thì cái cổng to cao kia đã mở ra. Nó bước vào, cả 1 vườn hoa hồng đỏ đập vào mắt nó, những cánh hoa nhỏ nhắn đang bay trong gió, lướt qua mái tóc màu xanh mướt của nó. Đang mê mẩn với cảnh sắc “tiên cảnh” nó chợt giật mình khi nghe tiếng các cô hầu, vệ sĩ trong nhà đồng thanh:

-Mừng tiểu thư trở về!

-ax, nữa rồi, đúng là không thích ứng được- nó nói thầm trong miệng, khuôn mặt bí xị.

Đang lầm bầm, ông nó từ trong nhà bước ra, nhìn thấy cô cháu yêu ,ông mừng rỡ vì lần đầu tiên được gặp cháu, ông bước nhanh đến bên cô cháu của mình, ôm chầm lấy nó trong vui sướng, ông hỏi thăm nó đủ điều rồi đưa nó vào trong nhà.Từ trên lầu, Rin nghe thấy tiếng cô em họ của mình liền chạy xuống, ôm chầm lấy nó:

-A! Bé yêu, em về khi nào vậy.

-wa! Ông ơi, chị dễ thương này là ai vậy ạ? Bà phù thủy lạnh lùng nhà mình đâu rồi?- Nó đưa đôi mắt hết sức dễ thương nhìn ông hỏi.
cốp…á…

-Nhóc nói ai là phù thủy hả, muốn chik à.-Rin chống nạnh, ,mắng yêu nó.

-chị Rin thiệt hả.-nó nhìn chị, 2 mắt long lanh.

-Chứ còn ai- Rin hất mặt nhìn nó.

-Chết cha, trời sắp sụp rồi, bà Rin nhà mình mà nói được cái giọng dễ thương ấy…
…cốp…á…

-Cái con nhóc này thiệt tình…chị mà bắt được thì coi chừng đó- rồi Rin rượi nó chạy vòng vòng quanh nhà.

Nhìn 2 chị em vui vẻ như vậy, ông bật cười:

-Thôi nào cháu yêu, ngày mai cháu vào trường rồi, cháu lên trên lầu nghỉ ngơi đi, chị Rin cũng học ở đó nên cháu đừng sợ.

-Con quỷ nhỏ ấy mà sợ cái gì chứ ông- Rin nói.

-Em cũng biết sợ chứ bộ- nó chu mỏ cãi.

-Mày thì sợ cái gì.

-Sợ chị chứ ai, dữ như bà chằn- nó trêu cô chị của mình rồi vội chạy lên lầu.

-Được lắm, hãy đợi đấy.- Rin càu nhàu. Còn ông vẫn ngồi đó, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt già nua của ông, ông đã ngoài 60 rồi.

Tối hôm đó, sau bữa cơm tối, nó trèo lên giường, lấy chiếc iphone ra gọi cho jeremy.

Ring…Ring…-chuông điện thoại của Jeremy vang lên.
<hello bạn yêu>- nó nói.
<Yêu cái đầu bà>-Jeremy càu nhàu <12h đêm người ta đang ngủ ngon mà bà dám phá hả>
<thui mà, tại tui nhớ 2 bà quá trời lun đó>-nó cười nói.
<còn tui thì không >-Jeremy miệng ngái ngủ lạnh lùng nói.
<hix…hix… bà nỡ lòng nào…>-nó thút thít.
<thôi cái điệu đó đi, cái trò của bà tui rành quá mà, tui ngủ đây>Jeremy quát.
<Jeremy này…> chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã nghe tiếng tít tít kéo dài.
-Tui nghỉ chơi bà luôn , không còn bạn bè gì hết, hừ-Nó bực bội ném chiếc điện thoại vào góc phòng rồi kéo mền kín đầu ngủ.

6h00 hôm sau…
Reng…Reng…cô chủ yêu quí mau dậy đi…cô……….Bụp…cốp…
Tiếng chuông đồng hồ chưa kêu hết câu đã bị nó cho 1 phát vô tường. Rin nghe tiếng động trên phòng nó nên đẩy của xông vào.cái cảnh tượng xấu xố kia đập vào mắt cô,thôi toi chiếc đồng hồ mới rồi.Thấy nhỏ em mình giờ này còn trùm kín mền, Rin đi đến bên nó, gọi:

-Nhóc! Dậy ngay!

-Trời ơi! Mới ngủ có tí xíu hà, còn sớm chán.- nó càu nhàu.

-6h10 rồi mà còn sớm à! Dậy ngay!-Rin ra lệnh.

-6h10 dậy chơi với ma à, 9h mới vô học, em ngủ đây.-Rin kéo chăn trùm kín đầu.

-Bộ em tưởng mình còn ở pháp à. Không dậy thì chị đánh đó.

-Đánh đi, em không sợ- nó mắt nhắm mắt mở nói.

-Con nhóc này có…Ring…ring- chưa nói hết câu điện thoại Rin rung lên, Rin vừa nhận được tin nhắn từ cha nó.

Khẽ nhếch miệng cười, Rin vừa làm bộ dạng luyến tiếc:

-Hzaii~chán thật, Cậu vừa gửi bịch bánh slack phomat sang mà không ai muốn ăn, CHẮC…MÌNH…ĐEM…VỨT…QUÁ…À…
Rin cố vươn dài câu nói làm cho nó bật tung mền ra:

-Đừng vứt, em dậy rồi, để đó cho em.

Rin nhìn nó, cái bộ dạng của nó lúc này mắc cười dễ sợ.

-Đúng là đồ háu ăn, vs xong rồi xuống đi học cô em bé nhỏ của tôi ơi.-rồi Rin bỏ xuống nhà.

1p sau, nó chợt nhận ra mình bị cô chị chơi 1 cú đau đớn, nó đành lết cái bộ dạng khó coi của mình vào nhà vs vừa đi vừa lầm bầm.-hok biết ai cung cấp thông tin cho bả nữa, chán thật.

10p sau, nó đi xuống nhà,…rầm…rầm…rầm…ông nó nghe tiếng động liền hỏi.

-Cháu sao thế Roy.

-Ông ơi, nó bị khủng long bạo chúa ám đó mà- Chị nó trêu chọc.

-Hứ- nó lườm Rin 1 cái như thể muốn nói con khủng long bạo chúa đó là Rin.

-Thôi 2 đứa ăn sáng đi còn đi học, trễ rồi, ông đi làm đây.-ông nó tìm cách rút khỏi chiến tranh lạnh giữa 2 chị em nó.

Thấy ông vừa đi khỏi, nó hét toáng lên:

-SAO CHỊ LẠI LỪA EM.

-Con gì kêu vậy ta..., ù cả lỗ tai- Rin lấy tay ngoáy ngoáy cái tai.

-Chị…-nó giận dỗi, mặt nóng phừng phừng, hướng con mắt nảy lửa nhìn chị.

-Ôi má ơi…chị sợ quá- Rin làm bộ sợ hãi.

-Em ghét ch……..-nó hét lên nhưng chưa hết câu thì….

-Chụp lấy- Rin ném cho nó bịch khoai tây chiên.- Không có slack phomat thì ăn tạm khoai tây chiên nha- Rin dịu dàng nói.

-A! khoai tây chiên! Thank you chị yêu quí! Chị là nhất!

-Lắm mồm, đi học thôi- chị nó xách chiếc balô đeo lên vai bước ra khỏi cửa.

-ờ em ới (chờ em với) –nó vừa nhai vừa nói rồi theo chị đi học.

…Trường yarky…
Chia tay nhau ở cổng, Rin chỉ nó lên phòng hiệu trưởng rồi vội về lớp để gặp boy friend của mình. Còn mình nó, nó bước vào trong trường thì bao con mắt đổ dồn về phía nó. Cũng tại nó có chiều cao khiêm tốn quá cộng thêm cái khuôn mặt cực kì baby nên bị xem là mấy em học sinh lớp 6 vô nhầm trường. Nó đổ quạu khi có mấy bạn bằng tuổi của ,mình thầm thì với nhau rằng bé này là ai vậy hay cô nhóc này chắc bằng tuổi nhỏ em lớp 6 của tớ. Bực bội, nó bước nhanh lên phòng hiệu trượng.
…cạch…cánh cửa mở ra, Nó chào thầy bằng khuôn mặt đằng đằng sát khí:

-Chào…Thầy…Yêu…Dấu-nó nghiến răng chào.

-á! Chào…chào tiểu thư.

-Ái chà! Sao thầy khách sáo quá vậy, cứ xem em là học sinh bình thường được rồi.-nó quay ngắt 180 độ làm ông thầy toát mồ hôi.

-Được rồi…em…em học lớp 10a7 đó.

-Thui! Nói chuyện với thầy chán quá, em về lớp đây- nó bước ra ngoài nhưng chưa ra tới nơi nó phát hiện trên bàn thấy có mấy bịch bánh bích quy cacao.

-Thầy Yêu ơi-nó nói giọng ngọt sớt- thầy lớn rồi mà còn ăn bánh bích quy hả thầy- rồi chuyển sang giọng tinh nghịch- nếu truyện này mà lan ra ngoài thì- tới giọng đe dọa- hay thầy cho em mấy bịch đó đi nha-cuối cùng là bằng cái giõng dễ thương.

-Em…Em…cứ...lấy đi…-ông thầy run rẩy nói.

-thank you thầy yểu quí nhiều nhiều- rồi nó cầm lấy bịch bánh đi ra ngoài.

Còn lại ông thầy, lấy khăn lau mồ hôi, đặt tay lên trái tim đang đập thình thịch vì sợ hãi:

-Cha mẹ ơi! Cả gia tộc nhà họ Lịch toàn thứ dữ. Hết cô chị cực kì lạnh lùng dễ sợ rồi đến nhỏ em đáng sợ gấp trăm lần. Chắc mình về hưu sớm quá.

Ra khỏi phòng thầy hiệu trưởng, nó cất bịch bánh vào balô rồi bước nhanh xuống cầu thang để trở về lớp học của mình, 1 là muốn tránh ánh mắt dòm ngó kiểu thấy vật thể lạ của mọi người, còn 1 là mong mau đến lớp để xem nó như thế nào. Cánh cửa từ từ mở ra, 1 cảnh tượng được gọi là khủng khiếp đối với các học sịnh chuyển lớp bình thường diễn ra trước mắt nó. Cái cảnh mấy thằng con trai quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, tay cầm rắn, cầm chuột, thằn lằn...hù dọa mấy đứa con gái đang la oai oái. Mấy thằng to con với mấy nhỏ đầu tóc vàng xanh, môi đỏ, mắt vuốt mi cong đang hút thuốc, nhậu nhẹt, còn có cả bóc lột, đánh nhau... nói chung, trong lớp này toàn thành phần cá biệt. Hỏi thử xem, ma nào mà dám vào đây học chứ. Thế nhưng, những chuyện như thế này mới là điều khiến nó muốn lên trường, càng quậy phá, càng vui. Cả lớp dường như không 1 con mắt nào chú ý đến nó:

-Oh year! Tuyệt vời! Đây đúng là thiên đường mà...hahaha- Nó thốt lên vui sướng làm dập tắt giây phút "sôi nổi" trong lớp.

-Chậc, nhỏ này điên à, vào lớp đó chẳng khác nào địa ngục- 2 con nhỏ lớp khác đi ngang qua thì thầm với nhau.

-Nếu là mình, thà nghỉ học luôn cho rồi- nhỏ kia tiếp lời.

-suỵt, nhỏ thôi. Tụi nó phải thuộc hạng tỷ phú nên mới học được trong này chứ quậy như thế bị đuổi lâu rồi.-Nhỏ đầu tiên khẽ nói rồi kéo bạn mình đi mất.

Nó không để ý đến những lời nói đó, nói cách khác, lớp càng cá biệt càng thu hút nó hơn. Nó bước vào lớp, nhảy vụt lên bàn giáo viên. Mọi con mắt đổ dồn về phía nó, nín bặt, thử xem nó định bày trò gì sau câu nói ngớ ngẩn của mình.

-Chào các bạn, mình là Roy, Rất mong được giúp đỡ- nó nở 1 nụ cười vữa dễ thương vừa ranh mãnh.

-ok, Bọn tao sẽ giúp đỡ mày nhiều đấy!- 1 con nhỏ cao nhất lớp, thân hình nóng bỏng, hất bím tóc bạch kim của mình ra phía sau, vênh mặt nói. sau đó là 1 tràng cười lớn của cả lớp...hahaha...hahaha....(nhỏ này tên Ngọc Vy)

-Mày sẽ được chăm sóc như...trên...thiên...đường đấy nhóc- 1 thằng con trai nói với nó.

-Cám ơn- nó đáp lại những điều bị tụi "bạn" trong lớp chọc.

-Nó điên rồi mày ơi.- 1 con nhỏ nói với bạn nhỏ đó.

-Thôi được rồi- con nhỏ Vy đó nghiêm mặt nói- bây giờ là quà chào hỏi cho cô em- nói rồi nhỏ vỗ tay 3 cái.

Đằng sau lớp, 3 thằng con trai to con, mặt mày "kinh khủng" tiến lại gần phía nó.

-Mấy bạn tặng mình 3 vệ sĩ à -nó ngây thơ hỏi.

...hahaha...hahaha- cả lớp cười rầm rộ lên

-Phải, tặng mày đó, cứ từ từ tận hưởng cảm giác đau đớn đi nhóc- nhỏ Vy đó lại lên tiếng.

3 tên đó đến gần nó, 1 tên đang định túm lấy chân nó thì...:

-STOP! trước khi nhận quà của mấy bạn, mình có quà ra mắt nà- nó mở balo ra trong con mắt ngạc nhiên của mọi người.

-Bộ nó không biết mình đang ở đâu à-1 thằng con trai nói khẽ với nhỏ Vy.

-và đây- nó lấy trong túi ra...- miệng cười gian manh- món quà của mình...- 1 CON CHUỘT CỐNG HÔI HÁM TO BẰNG LON COCA.

Nó thẩy con chuột to đùng kia lên người con nhỏ ngọc vy và...

- ÁÁÁ........Á...- Ngọc Vy hét lên, con chuột nằm gọn trên tay nhỏ bị hất đi và chuyển hướng về phía bọn con gái đang hoảng sợ.

ÁÁÁ...AI VỨT CON VẬT GỚM GHIẾC NÀY ĐI GIÙM CÁI...ÁÁÁ...-mấy con nhỏ trong lớp khóc thét lên khiến bọn con trai hoảng loạn.Còn nó, ngồi trên bàn, ôm bụng cười to...hahaha...hahaha...Thấy lớp có tiếng động lạ, bà cô giám thị được mệnh danh là bóng ma học đường bước vào.

-Mấy đứa làm gì mà náo loạn thế hả- bà cô giận dữ quát mắng- còn em nữa, mau xuống đi- bà ta nhìn nó quát.

-vâng ạ- nó khúc khích, nhảy bật xuống bàn. 1 lần nữa, con chuột bay sang phía nó, nó chụp lấy " bạn yêu" của mình rồi đưa ra trước mặt cô, chỉ cách có 10cm.- cô ơi, đây là mini của em nè.

Bà cô nhìn thấy con chuột to, đen thui ngay trước mắt thì hồn xiêu phách lạc, ngã ngửa ra xỉu. Cả lớp xúm lại mang cô lên phòng y tế. thế là chưa được 1 ngày, cả trường đã biết tới nó với thành tích lớn: Hù dọa giáo viên, và các bạn trong lớp.




Bây giờ, trong mắt mọi người, nó chẳng khác nào quái vật, à mà không, trông giống yêu tinh puck hơn. Nhìn cái ánh mắt lo sợ xen lẫn căm ghét của mọi người làm nó muốn nổ tung cả đầu.

-aaa…nhớ quá, nhớ ShanKy schoo quá. Nhớ ông hiệu trưởng wantson, nhớ cô risly, nhớ băng roselie quá. Jeremy, charlotte ơi. Tui muốn chết quá.- Nó hét lên làm náo động cả Lớp học và khiến cho bà cô khó tính đang giảng bài nổi nóng.

-Em có biết là mình đang ở đâu không hả- Bả hét lên và chỉ vào mặt nó.

-Trời ơi, đã ngồi trong địa ngục còn gặp quỷ dạ xoa nữa, chắc chết mất…aaa-nó ôm đầu la lên.

Lúc này, bà cô giận sôi máu lên rồi, tay cầm nguyên hộp phấn vứt thẳng vào mặt nó nhưng đích đến lại là thằng bạn phía sau.

-Em ra ngoài ngay cho tôi- bà ta quát.

-Tự nhiên bị ăn nguyên hộp phấn còn đuổi em ra ngoài là sao hả.- cậu bạn tưởng cô nói mình nên gắt lên.

-Ai nói em, Roy ra ngoài đứng.

-xí, ai thèm học…- rồi nó bỏ ra ngoài.
Reng…reng…

Ra chơi, nó bỏ lớp chạy thẳng lên khối 12 và xông vào lớp chị Rin.

-CHỊ RIN…N…N…- Nó hét lên khiến cho cả lớp giật mình.

-Giờ thì bị con gì ám mà em hành hạ màng nhĩ mọi người trong lớp chị thế- Rin thản nhiên ngồi đọc sách.

-oa…oa..., Em sống hết nổi rồi.-Nó chạy lại ôm lấy Rin và khóc như 1 đứa con nít bị đói bụng.

-Ráng sống đi, em chết thì mấy bà bán bánh kẹo ế chết.

-Aaa… chị không thấy em buồn sao mà còn trêu em vậy hả.

-Nín giùm cái đi, ngập phòng học người ta bây giờ- Rin quát.

Nó thút thít, đưa khuôn mặt cực kì baby nhìn chị, thêm vào cặp mắt long lanh như sắp khóc khiến Rin chịu hết nổi:

-Thôi được rồi, chị mua kem cho, nín đi.

-Thật hả chị- nó mừng rỡ.

Rin gật đầu, khuôn mặt luyến tiếc “Sao tự nhiê thấy giống bị nó lừa quá vầy trời”.

-Đi thôi chị- nó kéo tay Rin tính lôi đi.

-Đi đâu!- Rin ngơ ngác.

-Mua kem chứ đâu, chẳng nhẽ ngồi đây đợi người ta mang tới.

-Thì ngồi đây- Rin tỉnh bơ.

-Bà đùa à, tính ngồi đây đợi kem từ trời rơi xuống à.

-Dám gọi chị là bà hả? im giùm đi- Rin gắt.

-huhu…em về mách ông cho xem.

Rin mặc kệ nó, rút đt ra gọi cho Kyo.

Ring…ring…

<alo>-kyo nói.
<mua cho tớ 10 hộp kem đủ loại>
<cái gì>-Kyo hét lên.
<tít…tít…> chưa kịp nó thêm gì thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng kêu chói tai.Kyo bực bội ném chiếc đt xuống đất.

-Chết tiệt! Dù là thủ lĩnh thì cũng đừng sai bạn mình như vậy chứ.

-Chuyện gì vậy- Kan hỏi.

-Bà Rin bắt tui mua kem cho bả.

-Thì mua đi.

-Trời ơi, bộ tao là osin riêng của bả hả.

-oa(ngáp). Tao ngủ đây, mày tự đi mua đi.

-Mày…-Kyo nhìn kan với ánh mắt hình viên đạn. không nói lời nào đã lôi xềnh xệch kan xuống dưới căntin.

-Rin kêu mày chứ kêu tao hả.

-Mày có phải bạn tao không hả- Kyo quay mặt lại nhìn kan với con mắt phóng ra lửa.

-Pha…phải…đi thôi…-Kan giật mình run sợ.

…..căntin….

-Cho 10 hộp kem đủ loại- Kyo với khuôn mặt hầm hầm kêu bà bán kem.

“hừ, vừa mới mở hàng mà gặp thằng nhóc xui xẻo này chắc ế cả ngày quá”-bà ta hậm hực quay đi lấy kem.
-Kem của cậu nè, 50 ngàn.- bà ta đưa cho Kyo bịch kem.

-Tiền đây.- cậu cầm bịch kem bỏ đi.

…Lớp 12a1…

Bịch…

Kem đó, trả tui 100 ngàn- Kyo thẩy bịch kem lên mặt bàn, chìa tay ra đòi tiền.

Rin ngước mặt nhìn kyo cười:

-Sao tui phải trả tiền- Rin tỉnh bơ đưa kem cho Roy.

-Tiền tui mua giùm bà thì phai trả lại chứ sao.

-này, có 50 ngàn à mà.-Kan thêm vô.

-à ha. Tính ăn lời tui hả.

-Bộ…bộ không tính tiền công mua à- Kyo xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn cãi lại.

-Tui gọi kêu ông mua cho tui chứ đâu nhớ bảo ông mua giùm đâu. Đồ cho mà cũng đòi tiền hả.

-Đồ cáo già…-Kyo định xông vô làm 1 trận sống chết với Rin nhưng đã bị Kan cản lại.Rin cũng không chịu thua, ném cho cậu bạn đáng ghét 1 cái nhìn phóng lửa.

-Thôi đi, mấy người dẹp cái kiểu đó đi. Bé này là ai đây- Kan quát lên, chỉ tay về phía nó.

-Roy, Hải Lam đó.-Rin tỉnh rụi đáp.

-Cái gì, Là tiểu Lam hả- Kyo và Kan đồng thanh.

-Chào 2 anh.-nó cười.

-Ôi, baby, em đây rồi, anh nhớ em quá.-Kan ôm chầm lấy nó.

-Em lớn rồi mà…-Nó đẩy anh bạn của chị ra.

-trời ơi lớn thật rồi. 10 năm rồi mà. Đi…đi ăn với anh nha, anh bao hết.

-aaa…trên cả tuyệt vời…nhanh đi anh.-rồi 2 anh em kéo nhau xuống căntin, bỏ lại 4 con mắt nhìn cả 2 ngơ ngác.

-Hzaiii~! Con nhỏ này ham ăn quá. Hết thuốc chữ rồi.-Rin than vãn.

-Uhm`!...mà…bà có trả 100 ngàn hay không hả.

-Mệt quá. Ông ăn đi! Tui không ăn, không trả tiền- nói rồi Rin bỏ đi.

-Đồ độc ác, tui căm thù bà, Lịch Tiểu Du…-Kyo hét lên rồi vứt hết kem đi.

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết